“ĐẮC THẮNG” “Chúa Cứu Thế Jêsus càng ngự trị trên đời sống chúng ta nhiều chừng nào thì ưu thế của Ngài, qua quyền năng Đức Thánh Linh, trên toàn bộ con người chúng ta càng đầy trọn chừng ấy…” Triển vọng đắc thắng trong cuộc chiến cầu nguyện sẽ không đến với chúng ta ngay trong một lúc. Đức Chúa Trời có một sự kiên trì lớn lao đối với con cái Ngài. Ngài chịu đựng sự chậm tiến của chúng ta trong sự kiên trì của Đấng làm Cha. Mỗi con cái của Đức Chúa Trời hãy vui thỏa trong các lời hứa Ngài qua lời Kinh Thánh. Đức tin càng mạnh, chúng ta càng nghiêm túc bền lòng cho đến cuối cùng. Chúa chúng ta phán lời sau đây liên quan đến một đời sống phong phú hơn khi Ngài phán rằng Ngài đã đến để ban sự sống cho chiên Ngài: “Ta đã đến, hầu cho chiên được sự sống, và được sự sống dư dật” (Gi. 10:10). Một người có thể có sự sống, tuy nhiên, vì cớ thiếu sự dinh dưỡng hoặc vì sự đau ốm, sự sống của người ấy không được phong phú hoặc không được mạnh mẽ. Đây chính là sự khác biệt giữa Cựu Ước và Tân Ước. Chắc chắn trong Cựu Ước đã có sự sống, sự sống dưới Luật Pháp, nhưng không có ân điển dư dật của Tân Ước. Chúa Cứu Thế Jêsus đã ban sự sống cho các môn đồ Ngài, nhưng họ đã chỉ có thể nhận lấy sự sống dư dật qua sự phục sinh của Ngài và sự ban cho của Đức Thánh Linh. Mọi Cơ Đốc Nhân chân thực đều đã nhận được sự sống nơi Chúa Cứu Thế Jêsus. Thế nhưng phần đông đều không hiểu được về một đời sống phong phú hơn mà Ngài muốn trao ban. Sứ Đồ PhaoLô đã nói nhiều về phương diện ấy. Vị Sứ Đồ nói về “ân điển dư dật” trên chính đời sống mình: “Tôi làm được mọi sự nhờ Đấng ban thêm sức cho tôi”, “Tạ ơn Đức Chúa Trời, Ngài làm cho chúng tôi được thắng trong Đấng Christ luôn luôn”, “Chúng ta nhờ Đấng yêu thương mình mà thắng hơn bội phần”. Chúng ta đã nói về tội thiếu cầu nguyện, về phương thức để được giải thoát khỏi tội ấy, và về làm thế nào để tránh được tội này. Tất cả những gì đã được bàn về những điểm ấy có thể được gồm tóm trong chỉ một lời này của Chúa Cứu Thế: “Ta đã đến, hầu cho chiên được sự sống, và được sự sống dư dật”. Thế nên điều quan trọng hơn hết đối với chúng ta là hiểu cho được thêm về sự sống ấy để chúng ta có thể thấy rõ được rằng một đời sống cầu nguyện đích thực không gì khác hơn là chúng ta phải bước đi trong một sự kinh nghiệm tăng tiến chưa từng thấy của một đời sống chứa chan sự sống. Không thể bắt đầu cuộc tranh chiến chống lại sự thiếu cầu nguyện trong sự dựa nương trên Chúa Cứu Thế, trong sự trông đợi nơi Ngài sự giúp đỡ, giữ gìn mà lại đồng thời vẫn cứ còn ở trong trạng thái nhụt chí, nản lòng. Đó chính là trạng thái nhìn sự thiếu cầu nguyện như một tội lỗi mà chúng ta cần phải cố công ra sức chống đỡ. Tự thân trạng thái nhụt chí, nản lòng ấy là một bộ phận của toàn bộ đời sống xác thịt được gắn bó chặt chẽ với các tội lỗi khác vốn được xuất phát từ cùng một nguồn gốc. Chúng ta quên mất rằng toàn bộ xác thịt cùng với mọi ảnh hưởng của nó, cho dầu là hiển thị trong tâm linh hay trong thân xác, phải được kể như đã bị đóng đinh trên thập tự giá. Chúng ta không được phép thỏa mãn với một đời sống yếu đuối mà phải tìm kiếm một đời sống phong phú, dư dật. Chúng ta phải dâng mình hoàn toàn để cho Đức Thánh Linh có thể ngự trị trọn vẹn trên chúng ta để hiển thị ra đời sống phong phú, dư dật ấy hầu cho có thể có được một sự chuyển hóa trong con người thuộc linh của chúng ta, và hầu cho ưu thế tuyệt đối của Chúa Cứu Thế và của Đức Thánh Linh được nhận biết qua đời sống của chúng ta. Vậy thì những sự cấu thành đích thực của đời sống phong phú, dư dật này là gì? Chúng ta không thể cứ lặp đi lặp lại hoặc khởi sự sự sống ấy theo những cách nào khác được, vì sự sống phong phú, dư dật ấy không gì khác hơn là việc Chúa Cứu Thế Jêsus càng ngự trị trên đời sống chúng ta nhiều chừng nào thì ưu thế của Ngài, qua quyền năng Đức Thánh Linh, trên toàn bộ con người chúng ta càng đầy trọn chừng ấy. Một khi Đức Thánh Linh làm cho sự đầy trọn của Chúa Cứu Thế và sự sống của Ngài hiện rõ trong đời sống chúng ta, đời sống ấy hiển thị được Chúa Cứu Thế trên ba phương diện chính: 1. Chúa Cứu Thế Là Đấng Đã Chịu Đóng Đinh Trên Thập Tự Giá. Chúa Cứu Thế Jêsus không phải chỉ thuần túy là Đấng đã chết để chuộc tội cho chúng ta mà Ngài còn là Đấng đem chúng ta đến với Ngài để cùng chết với Ngài trên thập tự giá, và là Đấng hiện nay đang hành động trong chúng ta theo quyền năng của sự chết và của thập tự giá Ngài. Bạn chỉ có mối tương thông đích thực với Ngài khi bạn có thể nói được rằng “Tôi đã bị đóng đinh vào thập tự giá với Đấng Christ, mà tôi sống, không phải là tôi sống nữa, nhưng Đấng Christ sống trong tôi; nay tôi còn sống trong xác thịt, ấy là tôi sống trong đức tin của Con Đức Chúa Trời, là Đấng đã yêu tôi, và đã phó chính mình Ngài vì tôi”. Mọi xúc cảm và khuynh hướng của chúng ta đều phải ở trong Ngài theo như sự hạ mình và vâng phục cho đến chết, thậm chí chết trên cây thập tự, của Ngài. Chính đó là điều Chúa Cứu Thế muốn nói khi Ngài phán về Đức Thánh Linh rằng “Ngài sẽ lấy điều thuộc về ta mà rao bảo cho các ngươi”. Đời sống phong phú, dư dật không phải có được bằng công phu luyện tập mà là nhờ ở sự dự phần theo một niềm tin trẻ thơ vào trong sự sống Ngài. 2. Chúa Cứu Thế Là Đấng Đã Được Phục Sinh Kinh Thánh thường đề cập đến sự phục sinh trong mối liên hệ với quyền năng hành dộng diệu kỳ của Đức Chúa Trời nhờ đó Chúa Cứu Thế đã sống lại từ trong cõi chết; và từ đó mà có sự bảo đảm rằng “Quyền vô hạn của Ngài, đối với chúng ta có lòng tin, là lớn dường nào, y theo phép tối thượng của năng lực mình, mà Ngài đã tỏ ra trong Đấng Christ, khi khiến Đấng Christ từ kẻ chết sống lại và làm cho ngồi bên hữu mình tại các nơi trên trời” (Êph. 1:19, 20). Đừng vội cho qua những lời này. Hãy quay lại để đọc lại những lời ấy, và hãy học biết bài học lớn ở đây là cho dầu bạn cảm thấy yếu đuối, bất năng đến như thế nào đi nữa thì quyền phép toàn năng của Đức Chúa Trời vẫn cứ hành động được trong bạn; và rằng nếu như bạn chỉ cần tin thôi, thì quyền năng ấy sẽ chia sẻ cho bạn sự phục sinh của Chúa Cứu Thế Jêsus trong cuộc sống mỗi ngày. Quả thật vậy, Đức Thánh Linh có thể đổ đầy cho bạn sự vui mừng và sự đắc thắng của sự phục sinh của Chúa Cứu Thế như quyền năng cho cuộc sống mỗi ngày của bạn ngay giữa những thử thách và cám dỗ của đời ác này. Hãy để thập tự giá hạ thấp bạn cho đến chết. Đức Chúa Trời sẽ đem lại cho bạn một sự sống thiên đàng qua Đức Thánh Linh. Thật chúng ta biết còn quá ít về toàn bộ công việc của Đức Thánh Linh để biến chúng ta thành người dự phần với Chúa Cứu Thế đã chịu đóng đinh và đã được phục sinh, và để biến chúng ta thành ra phù hợp với sự sống và sự chết của Ngài. 3. Chúa Cứu Thế Là Đấng Đã Được Tôn Vinh Hiển. Chúa Cứu Thế đã được tôn vinh hiển của chúng ta là Đấng ban phép báptem bằng Đức Thánh Linh. Khi chính Đức Chúa Jêsus được báptem bằng Đức Thánh Linh ấy là vì Ngài đã hạ mình để nhận báp-tem ăn năn của Giăng, phép báp-tem dành cho tội nhân, dưới sông Giôđanh. Dầu vậy, khi Ngài gánh vác lấy công việc cứu chuộc, Chúa Cứu Thế cũng đã nhận Đức Thánh Linh để bước vào công việc Ngài kể từ giờ phút ấy cho đến khi bước lên thập tự giá Ngài “dâng mình không tì tích cho Đức Chúa Trời”. Bạn có muốn rằng Chúa Cứu Thế đã được tôn vinh hiển này sẽ báptem bạn bằng Đức Thánh Linh không? Hãy dâng mình cho Ngài để hầu việc Ngài qua việc làm cho mọi tội nhân hiểu biết về tình yêu của Đức Chúa Cha. Ước mong rằng Đức Chúa Trời giúp cho chúng ta hiểu được rằng nhận Đức Thánh Linh từ nơi Đức Chúa Jêsus đã được tôn vinh hiển là một công việc lớn lao biết dường nào! Điều đó đòi hỏi một sự sẵn lòng, một sự khát khao của tâm linh để làm việc cho Ngài, và nếu cần, để chịu khổ vì Ngài. Bạn đã biết và yêu Chúa, đã làm việc cho Ngài, và bạn cũng đã được ban phước trong công việc ấy; thế nhưng Chúa còn có nhiều hơn thế để trao ban cho bạn. Ngài có thể trao ban nhiều hơn cho bạn, cho anh em, chị em tín hữu chung quanh chúng ta, và cho những người chăn bầy trong Hội Thánh bởi quyền năng của Đức Thánh Linh đến mức lòng chúng ta phải dầy dẫy sự kinh ngạc tột cùng. Bạn đã từng nắm bắt được điều ấy bao giờ chưa? Sự sống phong phú, dư dật không gì khác hơn là sự sống của Chúa Cứu Thế như Đấng đã chịu đóng đinh, như Đấng đã phục sinh, như Đấng đã được tôn vinh hiển là Đấng ban báptem bằng Đức Thánh Linh và bày tỏ chính mình Ngài trong tấm lòng của chúng ta và sống như là Đấng chủ tể trong chính đời sống chúng ta. Có một thành ngữ rằng “Hãy sống như đáng phải sống”. Đừng sống theo nhãn quan con người về những gì khả hữu. Hãy sống trong Lời Đức Chúa Trời, trong tình yêu và sự thành tín vô hạn của Đức Chúa Jêsus. Cho dầu điều ấy có diễn tiến chậm một chút, và có những sự vấp ngã nhất định nào đó, nhưng đức tin vẫn cứ cám ơn Ngài, không phải vì những gì kinh nghiệm được mà vì những lời hứa mà đức tin nương cậy, vẫn cứ tiến triển càng lúc càng mạnh hơn cho đến khi nắm chắc được sự bảo đảm phước hạnh rằng chính mình Đức Chúa Trời sẽ hoàn thiện công việc của Ngài trong đời sống chúng ta. “Tôi đã bị đóng đinh vào thập tự giá với Đấng Christ, mà tôi sống, không phải là tôi sống nữa, nhưng Đấng Christ sống trong tôi; nay tôi còn sống trong xác thịt, ấy là tôi sống trong đức tin của Con Đức Chúa Trời, là Đấng đã yêu tôi, và đã phó chính mình Ngài vì tôi.” (Gal. 2:20) ![]()
“TRIỂN VỌNG…” “Cầu nguyện với Đức Chúa Trời không phải chỉ là đến với Ngài để cầu xin những điều gì đó. Trên hết, sự cầu nguyện là một sự tương giao với Đức Chúa Trời và là một trạng thái được đặt mình dưới quyền năng của sự thánh khiết và tình yêu thương của Ngài cho đến chừng Ngài ngự trị trên chúng ta và in sâu vào toàn bộ bản chất của chúng ta tính hạ mình của Đức Chúa Jêsus Christ, và đó cũng chính là bí quyết của sự thờ phượng.” Nếu bây giờ chúng ta đã được giải thoát khỏi tội thiếu cầu nguyện và đã hiểu được làm thế nào để có thể tiếp tục kinh nghiệm được sự giải thoát ấy thì kết quả của sự tự do của chúng ta là gì? Những ai nhận thức được một cách đúng đắn về điều ấy, với một sự nghiêm túc và bền chí đã được đổi mới, sẽ theo đuổi cho có được kết quả của sự tự do ấy. Chắc chắn đời sống và sự kinh nghiệm của người ấy sẽ là một bằng chứng cho việc họ đã nắm bắt được một điều gì đó có giá trị không kể xiết được. Họ sẽ là một bằng chứng sống động của mối phước hạnh mà sự đắc thắng ấy đã đem lại. Hãy suy nghĩ về sự tin quyết trong Đức Chúa Cha để nó sẽ thế chỗ cho sự ô nhơ và sự tự lên án trước đây đã từng một thời là điểm đặc trưng của đời sống chúng ta. Hãy suy nghĩ về sự ý thức sâu sắc mà ân điển toàn năng của Đức Chúa Trời đã thực hiện một số điều nhất định trong chúng ta để chứng minh cho chúng ta thấy mình có mang hình ảnh của Ngài và xứng hiệp đối với một đời sống tương thông cùng Ngài cũng như dọn mình để làm vinh hiển Ngài. Cho dầu có bị ám ảnh về tình trạng vô nghĩa của chúng ta, hãy suy nghĩ làm thế nào để chúng ta có thể sống như con cái thật của Vua Thiên Thượng trong mối tương thông với Cha mình, và có thể hiển thị đặc điểm của Đức Chúa Jêsus chúng ta trong mối thông công với Cha Ngài lúc Ngài còn ở trong thân trạng trên thế gian. Hãy suy nghĩ phải làm thế nào để thì giờ cầu nguyện trở thành thì giờ sung sướng nhất trong ngày của chúng ta, và làm thế nào để Đức Chúa Trời có thể sử dụng chúng ta góp phần vào chương trình của Ngài, và có thể biến chúng ta thành suối nguồn phước hạnh cho thế giới chung quanh chúng ta. Người giảng luận phải học biết cách tiếp nhận sứ điệp thực sự từ Đức Chúa Trời, nhờ quyền năng của Đức Thánh Linh, và rồi chuyển đến hội chúng cũng chính trong quyền năng ấy. Người ấy phải biết nhờ vào đâu mà mình có thể được đầy dẫy được tình yêu thương và lòng nhiệt thành vốn là những điều ban năng lực cho mình để có thể làm mục vụ qua việc thăm viếng, gặp gỡ từng cá nhân trong một tâm thế đầy thấu cảm dịu dàng. Người ấy có thể nói như Sứ Đồ PhaoLô rằng “Tôi làm được mọi sự nhờ Đấng ban thêm sức cho tôi”, và rằng “Chúng ta nhờ Đấng yêu thương mình mà thắng hơn bội phần”, “Chúng tôi làm chức khâm sai của Đấng Christ, cũng như Đức Chúa Trời bởi chúng tôi mà khuyên bảo. Chúng tôi nhân danh Đấng Christ mà nài xin anh em: Hãy hòa thuận lại với Đức Chúa Trời”. Đây không phải là một giấc mơ hão huyền hay là sản phẩm của sự hoang tưởng. Đức Chúa Trời đã ban cho chúng ta gương chứng ở Sứ Đồ PhaoLô làm minh họa để rồi, cho dầu chúng ta có nhiều khác biệt với vị Sứ Đồ ấy về ân tứ và về ơn gọi, chúng ta vẫn cứ thể nghiệm được ân điển dư dật từ Thiên Thượng vốn giúp chúng ta có thể làm được mọi sự cho Ngài. Có một triển vọng mở ra cho chúng ta để chúng ta có thể dâng mình dự phần làm người cầu thay nhằm thực hiện một công việc lớn là mang lấy trong lòng gánh nặng về mọi nhu cần của Hội Thánh và toàn thế giới. Sứ Đồ PhaoLô đã cố đánh thức mọi người thời bấy giờ cầu nguyện cho các thánh đồ, và ông cho chúng ta biết về gánh nặng mà ông dành cho những người chưa bao giờ biết mặt. Với sự hiện diện trong thân xác, Sứ Đồ PhaoLô bị ràng buộc bởi thời gian và nơi chốn, thế nhưng trong Đức Thánh Linh ông có quyền năng Thánh Linh và Danh của Chúa Cứu Thế Jêsus để cầu nguyện cho những người chưa được nghe về Cứu Chúa có thể tiếp nhận được phước hạnh. Cùng với cuộc sống trong mối quan hệ với mọi người trên đời, dầu ở xa hay ở gần, Sứ Đồ PhaoLô còn sống một đời sống khác, một đời sống thiên đàng, là một cuộc sống của tình yêu thương và của quyền năng kỳ diệu trong sự cầu nguyện mà ông đã dày công theo đuổi. Khó lòng cho chúng ta có thể hình dung hết được quyền năng mà Đức Chúa Trời sẽ tuôn đổ xuống cho những người biết cầu nguyện trừ phi chúng ta được giải thoát khỏi tội thiếu cầu nguyện để cầu nguyện được với một sự mạnh mẽ chạm đến tận thiên đàng mà đem phước hạnh xuống trong Danh toàn năng của Đức Chúa Jêsus Christ. Quả thật là một triển vọng lớn lao! Cầu xin các Mục Sư và Giáo Sĩ được nhờ ơn Đức Chúa Trời mà bước vào trong sự cầu nguyện, chúng ta hãy ước ao cho họ có năng lực ấy gấp đôi cùng với đức tin và sự vui mừng! Được như thế sẽ đem lại biết bao là thay đổi trong sự giảng dạy, trong các buổi nhóm cầu nguyện, và trong mối thông công với tha nhân! Thật là một quyền năng dịu êm cho đời sống tâm linh để được thánh hóa nhờ mối tương thông với Đức Chúa Trời và với tình yêu của Ngài trong Đức Chúa Jêsus Christ! Thật là một tác động tuyệt vời có thể thực hành trong đời sống của kẻ tin nhằm thúc giục họ tiến lên trong công việc cầu thay! Tác động ấy sẽ lớn lao biết chừng nào giữa vòng Hội Thánh và người ngoại! Thật là một quyền năng mạnh mẽ có thể ảnh hưởng được trên biết bao người chăn bầy và Hội Thánh khác cũng như những người biết Đức Chúa Trời sẽ sử dụng chúng ta như thế nào cho Hội Thánh của Ngài trên thế gian này! Thật đáng cho chúng ta hy sinh mọi sự và khẩn cầu Đức Chúa Trời một cách không ngừng nghỉ để Ngài ban cho chúng ta một sự đắc thắng thực sự và trọn vẹn đối với tội thiếu cầu nguyện đã từng làm vấy bẩn đời sống của chúng ta. Tại sao phải viết về những điều này và quá đề cao về mối phước hạnh của sự đắc thắng trên tội thiếu cầu nguyện và về những điều cướp lấy mất của chúng ta một cách tàn bạo quyền năng mà Đức Chúa Trời đã dự bị sẵn cho chúng ta? Ấy là vì những cách suy nghĩ hạn hẹp mà chúng ta từng có về các lời hứa và quyền năng của Đức Chúa Trời; và vì chúng ta thường thiên về sự tái phạm, thiên về việc hạn chế quyền năng của Đức Chúa Trời, và thiên về việc cho rằng Ngài sẽ không thể làm được những điều quá lớn cho chúng ta. Có được một sự nhận thức tươi mới về Đức Chúa Trời trong nội tâm là một điều vinh hiển lớn lao. Tuy thế, đó cũng chỉ mới là sự khởi đầu. Điều còn lớn hơn và vinh hiển hơn sẽ là một sự nhận thức về Đức Chúa Trời như là Đấng Toàn Năng độc nhất vô nhị và biết ngửa trông nơi Thánh Linh Ngài mở toang tấm lòng và khối óc chúng ta ra để đón nhận những điều vĩ đại, những điều mới mẻ mà Ngài muốn trao ban cho những ai biết ngửa trông nơi Ngài. Ý định của Đức Chúa Trời là khích lệ cho đức tin và làm cho con cái và tôi tớ Ngài thấy được rằng họ sẽ không thể nào hiểu được mà phải nương cậy vào sự vĩ đại và sự toàn năng của Đức Chúa Trời, để rồi họ có thể hiểu một cách chính xác và trong một tinh thần trẻ thơ đối với lời của Chúa rằng “Đức Chúa Trời, bởi quyền lực cảm động trong chúng ta, có thể làm trổi hơn vô cùng mọi việc chúng ta cầu xin hoặc suy tưởng…” (Êph. 3:20). Như vậy, chúng ta có thể thấy được rằng Đức Chúa Trời của chúng ta thật là vĩ đại và vinh hiển biết bao! Có người sẽ nêu lên câu hỏi: “Liệu có nguy cơ về một sự đắc thắng nhất định nào đó trở thành một sự cám dỗ và dẫn đến sự coi thường và sự kiêu ngạo hay không?”. Hiển nhiên là có. Tất cả những gì tốt đẹp nhất trên thế gian này đều có thể bị dẫn đến chỗ lạm dụng. Vậy thì, làm thế nào để chúng ta có thể tránh khỏi tình trạng ấy? Chẳng có thể nhờ gì khác ngoài một sự cầu nguyện đích thực là điều có thể đem chúng ta vào trong mối giao tiếp với Đức Chúa Trời. Sự thánh khiết của Đức Chúa Trời được truy cập qua sự cầu nguyện sẽ xóa bôi được tình trạng tội lỗi của chúng ta. Sự toàn năng và sự vĩ đại của Đức Chúa Trời sẽ làm cho chúng ta cảm nhận được tính vô nghĩa của mình. Sự tương giao với Đức Chúa Trời qua Đức Chúa Jêsus Christ sẽ đem chúng ta đến chỗ kinh nghiệm được rằng chẳng có điều gì tốt trong chúng ta cả, và chúng ta chỉ có thể có sự tương giao với Đức Chúa Trời khi nào mà đức tin của chúng ta đem chúng ta được đến chỗ hạ mình như chính Chúa Cứu Thế Jêsus đã hạ mình, và chúng ta thực sự sống trong Chúa Cứu Thế Jêsus như chính Ngài ở trong Đức Chúa Cha vậy. Cầu nguyện với Đức Chúa Trời không phải chỉ là đến với Ngài để cầu xin những điều gì đó. Trên hết, sự cầu nguyện là một sự tương giao với Đức Chúa Trời và là một trạng thái được đặt mình dưới quyền năng của sự thánh khiết và tình yêu thương của Ngài cho đến chừng Ngài ngự trị trên chúng ta và in sâu vào toàn bộ bản chất của chúng ta tính hạ mình của Đức Chúa Jêsus Christ, và đó cũng chính là bí quyết của sự thờ phượng. Vâng, chính trong Chúa Cứu Thế Jêsus mà chúng ta được đến gần Đức Chúa Cha như đối với những người đã theo Ngài trọn đời mình và đã chết trong Ngài, như những người mà Ngài đã sống trong họ và ban năng lực cho họ nói được rằng “Tôi sống, không phải là tôi sống nữa, nhưng Đấng Christ sống trong tôi”. Những gì chúng ta đã nói về công việc mà Đức Chúa Jêsus Christ làm trong chúng ta để giải thoát chúng ta ra khỏi tội thiếu cầu nguyện là nghiệm đúng không chỉ đối với sự khởi đầu của đời sống cầu nguyện nhưng cũng nghiệm đúng trên niềm vui mà sự kinh nghiệm mới mẻ về quyền năng cầu nguyện tạo ra cho chúng ta, nó nghiệm đúng trong toàn bộ mọi ngày sống trong đời sống cầu nguyện của chúng ta. “Qua Ngài” chúng ta có được lối đến gần với Đức Chúa Cha. Trong cách ấy, cũng như trong toàn bộ đời sống cầu nguyện, Chúa Cứu Thế là tất cả. Những người biết cầu nguyện chẳng còn thấy gì khác ngoài Đức Chúa Jêsus. Cầu xin Đức Chúa Trời củng cố cho chúng ta một niềm tin rằng có một sự đắc thắng để dành cho chúng ta, và rằng mối phước hạnh là cao vượt hẳn lên trên những gì lòng người có thể nghĩ ra được! Đức Chúa Trời sẽ thực hiện điều này cho tất cả những ai yêu mến Ngài. “20Vả, Đức Chúa Trời, bởi quyền lực cảm động trong chúng ta, có thể làm trổi hơn vô cùng mọi việc chúng ta cầu xin hoặc suy tưởng, 21nguyền Ngài được vinh hiển trong Hội thánh, và trong Đức Chúa Jêsus Christ, trải các thời đại, đời đời vô cùng! Amen.” (Êph. 3:20-21) (Rev. Đoàn Nhật Tân, PhD) ![]()
“BÍ QUYẾT” “Bạn có khao khát muốn được biết làm thế nàođể có thể luôn luôn kinh nghiệm được sự giải thoátkhỏi tội thiếu cầu nguyện hay không? Bí quyết là như thế này: Hãy tin quyết nơi Con Độc Sanh của Đức Chúa Trời, hãy dành thì giờ cho Ngài trong đời sống tâm linh cho Ngài hiển thị chính mình qua một trạng thái thân thiết chưa bao giờ có trong vị thế của Đấng Toàn Năng, Đấng Yêu Thương Đời Đời để chăm sóc bạn. Bạn sẽ kinh nghiệm được điều mà có thể là cho đến nay bạn vẫn còn xa lạ về những gì Đức Chúa Trời có thể làm cho những kẻ yêu mến Ngài.” Những gì chúng ta đã bàn về sự giải thoát khỏi tình trạng thiếu cầu nguyện cũng góp một phần trong việc giải đáp cho vấn nạn “Làm thế nào để sự kinh nghiệm về sự giải thoát ấy được duy trì?”. Sự cứu chuộc không phải chỉ được ban cho theo từng phần, hoặc như thể một cái gì đó mà chúng ta chỉ có thể sử dụng theo từng lúc. Sự cứu chuộc được ban cho như một tổng thể của ân điển vốn có trong Chúa Cứu Thế Jêsus mà người ta có thể vui hưởng trọn vẹn trong một mối tương giao tươi mới với Ngài. Điều này quá đỗi cần thiết phải được hiểu và phải được ăn sâu vào trong tâm trí của chúng ta đến nỗi cần phải phải được đề cập lại một lần nữa. Chẳng có gì có thể bảo toàn cho chúng ta tránh khỏi sự thiếu quan tâm, hoặc giúp giữ vững, một sự cầu nguyện sống động và đầy quyền năng ngoại trừ một mối tương giao thân thiết hàng ngày với Chúa Cứu Thế Jêsus của chúng ta. Đức Chúa Jêsus phán với các môn đồ Ngài: “Lòng các ngươi chớ hề bối rối; hãy tin Đức Chúa Trời, cũng hãy tin Ta nữa... Khi Ta nói rằng Ta ở trong Cha và Cha ở trong Ta, thì hãy tin Ta... Kẻ nào tin Ta, cũng sẽ làm việc ta làm; lại cũng làm việc lớn hơn nữa...” (Gi. 14:1, 11, 12). Đức Chúa Jêsus muốn dạy dỗ các môn đồ Ngài rằng tất cả những gì họ đã học biết từ Kinh Thánh Cựu Ước có liên quan đến quyền năng, sự thánh khiết, và tình yêu thương của Đức Chúa Trời bây giờ phải được nhận thực trong Ngài. Họ không được phép chỉ biết thuần túy tin trên văn tự mà phải biết tin vào chính thân vị của Ngài. Họ phải tin rằng Ngài đã đến từ Đức Chúa Cha và Đức Chúa Cha ở trong Ngài, như thế họ chỉ có một sự sống, một sự vinh hiển. Tất cả những gì họ đã biết về Chúa Cứu Thế, họ cũng sẽ tìm thấy trong Đức Chúa Trời. Đức Chúa Jêsus nhấn mạnh nhiều về điểm này vì chỉ với một đức tin như thế vào nơi Ngài và vào nơi sự vinh hiển Thiên Thượng của Ngài thì họ mới có thể làm được công việc Ngài đã làm, và rồi mới có thể làm được cả những việc lớn hơn nữa. Đức tin này sẽ dẫn họ đến chỗ nhận biết được rằng giống như Chúa Cứu Thế và Đức Chúa Cha là Một, họ cũng sẽ ở trong Chúa Cứu Thế và Chúa Cứu Thế sẽ ở trong họ. Chính mối tương giao thuộc linh, mật thiết, và không gián đoạn này với Đức Chúa Jêsus tự hiển thị một cách đầy quyền năng trong đời sống của chúng ta, và đặc biệt là trong đời sống cầu nguyện của chúng ta. Chúng ta hãy cùng nhau xem xét về điều ấy để thấy được rằng tất cả mọi thuộc tính vinh hiển của Đức Chúa Trời đều có trong Đức Chúa Jêsus Christ chúng ta. 1. Tính Toàn Tại Của Đức Chúa Trời. Tính toàn tại hay tính vô sở bất tại của Đức Chúa Trời là thuộc tính giúp Đức Chúa Trời hiện diện khắp trong toàn cõi vũ trụ trong mọi thời điểm. Cũng như Đức Chúa Cha, Đức Chúa Jêsus bây giờ đang hiện diện ở tất cả mọi nơi, nhất là Ngài hiện diện với những người đã được cứu. Đây là một bài học lớn và quan trọng hơn hết mà đức tin chúng ta phải có. Chúng ta có thể hiểu về điều này một cách tỏ tường qua gương sáng của các môn đồ của Đức Chúa Jêsus. Đặc ân của các môn đồ này, những người luôn ở trong mối tương giao với Ngài, là gì? Đó là sự vui hưởng một sự hiện diện khong hề gián đoạn với Đức Chúa Jêsus. Chính vì lẽ này mà họ đã vô cùng xót xa khi nghĩ về sự thể Ngài phải chịu chết. Họ nhận biết họ sẽ bị cướp đi mất sự hiện diện ấy. Trong tình cảnh ấy, Đức Chúa Jêsus đã làm thế nào để an ủi họ? Ngài đã hứa rằng Đức Thánh Linh từ thiên đàng sẽ đến để hình thành trong họ một sự cảm thức đầy trọn về sự hiện diện của Ngài đến độ Ngài vẫn cứ gần gũi và mật thiết với họ cũng như có một mối tương giao không sao đổ vỡ được còn hơn cả những gì họ đã kinh nghiệm được trong lúc Ngài còn sống trong thân trạng trên thế gian. Lời hứa tuyệt vời này hiện nay là di sản cho toàn thể mọi kẻ tin, cho dầu là có không ít người chẳng hề hiểu biết mấy về điều đó. Hiện nay Đức Chúa Jêsus Christ, trong thân vị thiên đàng của Ngài, trong tình yêu đời đời đã khiến Ngài phải treo thân trên thập tự giá để chuộc tội cho chúng ta, khát khao có được mối tương giao với chúng ta trong mỗi phút giây và giữ chúng ta trong sự vui hưởng mối tương giao ấy. Điều này cần phải được giải thích cho mọi người tiếp nhận Chúa Cứu Thế Jêsus hiểu: “Chúa yêu bạn đến độ Ngài đòi bạn phải sát gần Ngài không một chút lơi lỏng để bạn có thể nếm biết được tình yêu của Ngài”. Đó cũng chính là điều mà những ai đã rơi vào một đời sống thiếu năng lực cầu nguyện, thiếu năng lực vâng lời, thiếu thánh khiết phải học biết. Chỉ duy nhất điều ấy mới đem lại cho chúng ta quyền năng để làm người cầu thay hầu chinh phục thế giới và những linh hồn hư mất cho Cứu Chúa của chúng ta. 2. Tính Toàn Năng Của Đức Chúa Trời. Quyền năng của Đức Chúa Trời thật tuyệt diệu biết bao! Chúng ta nhận ra quyền năng Ngài qua tạo vật; chúng ta nhận ra quyền năng Ngài qua Kinh Thánh Cựu Ước. Chúng ta cũng nhận ra quyền năng Đức Chúa Trời trong công nghiệp tuyệt vời của Chúa Cứu Thế mà Đức Chúa Cha đã thực hiện trong Ngài, và trên hết là qua sự phục sinh vinh hiển của Ngài. Chúng ta được mời gọi đặt niềm tin nơi Đức Chúa Con như chính chúng ta tin Đức Chúa Cha. Đức Chúa Jêsus là Đấng, bằng tình yêu của Ngài, thân thiết với chúng ta không thể tưởng được và là Đấng Quyền Năng vô hạn, chẳng có sự chi là bất năng đối với Ngài cả. Cho dầu tấm lòng và xác thân của chúng ta có bất tuân chúng ta đến đâu thì Ngài cũng cứ thắng được. Tất cả mọi sự đều đã được phán hứa trong Lời Đức Chúa Trời, tất cả đều là di sản cho chúng ta là con cái của Sự Giao Ước Mới được thừa hưởng nhờ sự trao ban từ nơi Đức Chúa Jêsus Quyền Năng. Nếu nội tâm tôi biết sấp mình trước mặt Ngài, tôi sẽ được ở trong quyền năng của Đức Chúa Trời. Nếu mỗi ngày tôi chịu giao thác đời sống của tôi cho Đức Chúa Jêsus thì tôi có thể yên tâm rằng chính quyền phép toàn năng đời đời của Ngài sẽ đem tôi vào trong sự che chở và sẽ hoàn thành mọi sự cho tôi. Quả thật là kỳ diệu vì chỉ cần dành thì giờ cho cuộc sống nội tâm thôi thì chúng ta sẽ nếm biết được một cách đầy trọn về thực tại của sự hiện diện của Đức Chúa Jêsus Quyền Năng! Một mối phước hạnh lớn lao biết bao qua đức tin của chúng ta: Mối tương giao không thể bị phá vỡ với một Cứu Chúa Quyền Năng Toàn Năng. 3. Tình Yêu Thánh Khiết Của Đức Chúa Trời. Điều này có nghĩa là, với một sự toàn tâm, Đức Chúa Trời trao ban cho chúng ta mọi thuộc tính Thiên Thượng của Ngài cho sự hầu việc của chúng ta và sửa soạn để chia sẻ chính mình Ngài cho chúng ta. Chúa Cứu Thế Jêsus là sự mặc khải của tình yêu của Ngài. Đức Chúa Jêsus là Con Độc Sanh của tình yêu của Ngài, là quà tặng của tình yêu của Ngài, là quyền năng của tình yêu của Ngài. Chính Đức Chúa Jêsus này, Đấng đã bước lên thập tự giá để bày tỏ một bằng chứng hiển nhiên cho tình yêu của Đức Chúa Trời qua sự chết và sự rải huyết của Ngài hầu cho chúng ta có thể tin nơi tình yêu ấy, là Đấng đến để giao ngộ với chúng ta trong đời sống tâm linh và ban cho chúng ta một sự bảo đảm tuyệt đối rằng mối tương giao không thể bị phá vỡ được với Ngài là di sản cho chúng ta thừa hưởng, và chúng ta thừa hưởng được nhờ Ngài. Tình yêu thánh khiết của Đức Chúa Trời đã hy sinh mọi sự để đắc thắng tội lỗi và biến nó thành vô nghĩa đã đến với chúng ta qua Chúa Cứu Thế Jêsus để cứu chúng ta thoát khỏi mọi tội. Hãy dành thì giờ để suy gẫm về lời Chúa phán: “Hãy tin Đức Chúa Trời, cũng hãy tin ta nữa”. “Ngươi há không tin rằng Ta ở trong Cha và Cha ở trong Ta, hay sao?”. Đó là bí quyết của đời sống cầu nguyện. Hãy dành thì giờ cho đời sống tâm linh để sấp mình thờ phượng; và đợi chờ cho đến lúc Ngài tỏ mình và ngự trị trên chúng ta, để rồi Ngài thể hiện qua chúng ta cho mọi người thấy được thể nào con người có thể sống và bước đi trong một mối tương giao với một Cứu Chúa không nhìn thấy được. Bạn có khao khát muốn được biết làm thế nào để có thể luôn luôn kinh nghiệm được sự giải thoát khỏi tội thiếu cầu nguyện hay không? Bí quyết là như thế này: Hãy tin quyết nơi Con Độc Sanh của Đức Chúa Trời, hãy dành thì giờ cho Ngài trong đời sống tâm linh cho Ngài hiển thị chính mình qua một trạng thái thân thiết chưa bao giờ có trong vị thế của Đấng Toàn Năng, Đấng Yêu Thương Đời Đời để chăm sóc bạn. Bạn sẽ kinh nghiệm được điều mà có thể là cho đến nay bạn vẫn còn xa lạ về những gì Đức Chúa Trời có thể làm cho những kẻ yêu mến Ngài. “1Lòng các ngươi chớ hề bối rối; hãy tin Đức Chúa Trời, cũng hãy tin Ta nữa… 10Ngươi há không tin rằng Ta ở trong Cha và Cha ở trong Ta, hay sao? Những lời Ta nói với các ngươi, chẳng phải Ta tự nói; ấy là Cha ở trong Ta, chính Ngài làm trọn việc riêng của Ngài. 11Khi Ta nói rằng Ta ở trong Cha và Cha ở trong Ta, thì hãy tin Ta; bằng chẳng, hãy tin bởi công việc Ta. 12Quả thật, quả thật, Ta nói cùng các ngươi, kẻ nào tin Ta, cũng sẽ làm việc Ta làm; lại cũng làm việc lớn hơn nữa, vì Ta đi về cùng Cha. 13Các ngươi nhân danh Ta mà cầu xin điều chi mặc dầu, Ta sẽ làm cho, để Cha được sáng danh nơi Con. 14Nếu các ngươi nhân danh Ta xin điều chi, Ta sẽ làm cho.” (Gi. 14:1, 10-14) (Rev. Đoàn Nhật Tân, PhD) ![]()
“LÀM THẾ NÀO?” “Nếu sự e ngại và lưỡng lự vẫn cứ còn, cầu xin cho bạn được nhờ ơn thương xót của Đức Chúa Trời trong Đức Chúa Jêsus Christ, và nhờ sự thành tín không kể xiết về tình yêu thương dịu dàng của Ngài, để bạn dám dâng mình trước mặt Ngài. Hãy cứ tin chắc với tất cả tấm lòng rằng từ nơi Ngài sẽ có sự giải thoát cho khỏi tội thiếu cầu nguyện.” Chướng ngại vật lớn nhất trên đường đi đến sự đắc thắng đối với tình trạng thiếu cầu nguyện là cái cảm thức âm thầm cho rằng chúng ta sẽ không bao giờ có được mối phước hạnh được giải thoát khỏi nó. Chúng ta thường tiến hành sự nỗ lực của chúng ta theo chiều hướng ấy và chẳng gặt hái được gì. Thói quen cố cựu và sức mạnh của xác thịt, những sự cuốn hút từ môi trường sống của chúng ta,... tất cả xem chừng đều quá mạnh đối với chúng ta. Khi trong lòng cho rằng không sao với đến được thì còn cố gắng mà làm chi? Sự thay đổi có cần cho đời sống sao mà lớn lao và khó khăn quá! Mỗi khi câu hỏi được nêu lên là “Liệu có thay đổi được không?” thì câu trả lời cứ là “Ôi! Đối với tôi quả thật là không thể có được”. Bạn có biết câu trả lời ấy từ đâu đến không? Ấy là tại vì bạn đã nhận lấy sự kêu gọi về việc cầu nguyện giống như lời kêu gọi từ Môise và sự đòi hỏi của Luật Pháp. Môi-se và Luật Pháp Môise chưa hề giúp cho bất cứ ai có được quyền năng vâng lời. Bạn có thực sự khát khao về lòng can đảm để tin rằng sự giải thoát khỏi một đời sống thiếu cầu nguyện là một điều khả hữu đối với bạn và nó hoàn toàn có thể trở thành một thực tại hay không? Kế đến, bạn phải học biết bài học quan trọng rằng một sự giải thoát như thế đã được gồm tóm trong Chúa Cứu Thế Jêsus, tức nó là một phước hạnh của Sự Giao Ước Mới mà chính Đức Chúa Trời sẽ san sẻ cho bạn qua Chúa Cứu Thế Jêsus. Khi bạn bắt đầu hiểu được điều ấy, bạn sẽ nhận ra lời khuyên giục rằng “Hãy... cầu nguyện không thôi” chuyển tải một sứ điệp mới mẻ hơn. Trong lòng bạn bắt đầu dấy lên một niềm hy vọng mới rằng Đức Thánh Linh – Đấng ban cho vào trong lòng bạn để cứ gọi “Aba! Cha!” - sẽ đem lại cho bạn một đời sống cầu nguyện đích thực. Thế rồi bạn sẽ nghe được, không phải trong một tình trạng nản lòng mà là trong trạng thái hân hoan của sự hy vọng, lời kêu gọi bạn đến sự ăn năn. Lắm phen người ta quay về với nội tâm mình trong một tâm trạng chua chát, tự lên án mình sao cầu nguyện quá ít; và rồi đã hạ quyết tâm rằng sẽ sống theo một cách thế khác hẳn trong tương lai. Tuy thế vẫn chẳng có một phước hạnh nào đến cả là vì không phải nhờ sức mạnh mình mà người ta trung tín được, và sự kêu gọi ăn năn vẫn chưa có được quyền năng vì người ta vẫn còn chưa biết chăm chú vào Chúa Jêsus. Nếu người ta nhận thức được điều ấy, tất người ta sẽ thức với Chúa như thế này: “Chúa ôi! Ngài biết lòng con giá băng và đen tối đến thế nào; con biết rằng con phải cầu nguyện, nhưng con cảm thấy con không thể làm điều đó được; con thiếu một sự bức xúc và một niềm khát khao đối với sự cầu nguyện”. Người ta không biết rằng tại lúc ấy, Chúa Cứu Thế Jêsus đang trông xuống và phán với giọng dịu êm của Ngài rằng “Con không thể cầu nguyện được; con cũng biết rằng tất cả chỉ là giá băng và đen tối; tại sao con lại không đem trao tất cả vào tay Ta? Hãy chỉ tin quyết rằng Ta sẵn sàng giúp cho con trong sự cầu nguyện; Ta khát khao được rải kín tình yêu của ta vào tấm lòng của con để rồi, trong sự nhận biết sự yếu đuối của mình, con có thể tin cậy mà dựa nương vào ta để có thể được trao ban ân điển về sự cầu nguyện. Cũng giống như Ta sẽ tẩy sạch cho con khỏi mọi tội lỗi khác, Ta sẽ giải thoát con khỏi tội thiếu cầu nguyện – miễn là con đừng đi tìm sự đắc thắng bằng sức riêng của mình. Hãy sấp mình trước mặt Ta như một người ngửa trông mọi sự trước một Cứu Chúa. Hãy để linh hồn con yên lặng trước mặt Ta cho dầu con có cảm thấy buồn rầu về thực trạng của mình đến bao nhiêu cũng vậy. Hãy chỉ chắc chắn về một điều này mà thôi: Ta sẽ dạy cho con cầu nguyện”. Người ta thường thừa nhận như thế này: “Tôi biết lỗi lầm của tôi; tôi cũng không nghĩ rằng Đức Chúa Jêsus phải giải thoát tôi và tẩy sạch tôi khỏi tội lỗi này. Tôi đã không nhận thức được rằng Ngài ở cùng tôi mỗi ngày trong nội tâm tôi, và tôi ở trong tình yêu bao la của Ngài sẵn sàng gìn giữ và ban phước cho tôi dầu tôi có cảm thấy mình tội lỗi ô uế đến thế nào đi nữa. Tôi đã không nhận thấy được rằng cũng giống như Ngài sẽ ban cho mọi thứ ân điển để đáp lời sự cầu nguyện, thì trên hết, Ngài sẽ ban cho ân điển về một tấm lòng cầu nguyện. Thật là ngớ ngẩn vô cùng khi tin rằng mọi phước hạnh đều đến từ Ngài mà lại tưởng rằng sự cầu nguyện, là điều mà mọi sự đều tùy thuộc vào đó, lại phải được nắm bắt bằng chính nỗ lực của cá nhân! Cám ơn Chúa vì bây giờ thì con đã hiểu – Chính Chúa Cứu Thế Jêsus trong nội tâm con đang trông nom con và nhận lấy trách nhiệm dạy dỗ con biết làm thế nào để đến gần Đức Chúa Cha. Ngài chỉ đòi hỏi duy nhất một điều là con phải chờ đợi Ngài bằng một lòng tin của trẻ thơ và phải làm sáng danh Ngài”. Anh em, chị em ơi! Phải chăng chúng ta đã quên lãng một cách tệ hại về lẽ thật này? Từ một đời sống thuộc linh khiếm khuyết, chẳng có gì khác hơn là một đời sống cầu nguyện khiếm khuyết. Với một đời sống thuộc linh khiếm khiết thì nỗ lực để cầu nguyện tốt hơn quả thật là uổng công. Đó là một điều bất khả thi. Chẳng có gì cần thiết hơn là sự kinh nghiệm rằng “Nếu ai ở trong Đấng Christ , thì nấy là người dựng nên mới; những sự cũ qua đi, nầy mọi sự đều trở nên mới”. Đây đúng là điều xác thực đối với những ai hiểu và kinh nghiệm được thế nào là ở trong Chúa Cứu Thế Jêsus. Toàn bộ mối tương giao của chúng ta với Chúa Cứu Thế Jêsus phải là một trạng thái mới. Chúng ta phải tin cậy vào tình yêu tuyệt đối của Ngài là một tình yêu thực sự khát khao được tương thông với chúng ta trong mọi lúc và giữ cho chúng ta ở trong sự vui hưởng mối tương giao với Ngài. Chúng ta phải tin cậy vào quyền năng Thiên Thượng của Ngài là một quyền năng đã từng đắc thắng đối với tội lỗi và có khả năng giữ cho chúng ta khỏi bị nó xâm hại. Chúng ta phải tin cậy vào Ngài như là Đấng cầu thay vĩ đại, nhờ Đức Thánh Linh, sẽ cảm ứng cho mọi thành viên của Hội Thánh bằng niềm vui và quyền năng để tương thông với Đức Chúa Trời qua sự cầu nguyện. Đời sống cầu nguyện của chúng ta phải được đặt trong vòng điều khiển của Chúa Cứu Thế Jêsus và tình yêu của Ngài. Nhiên hậu, sự cầu nguyện của chúng ta sẽ có được những gì nó vốn có như là nhịp thở tự nhiên và đầy vui sướng của đời sống thuộc linh để cho bầu không khí thiên đàng được hít vào và thở ra. Chúng ta có thể nhận thấy rằng một khi đức tin này ngự trị trong chúng ta thì lời kêu gọi về đời sống cầu nguyện sẽ trở thành lời kêu gọi được hoan nghênh. Lời kêu gọi rằng “Hãy ăn năn về tội thiếu cầu nguyện” không phải là một lời kêu gọi để được đáp trả bằng tiếng thở dài vô vọng, hoặc bằng sự bất ứng của tính xác thịt. Lời mời của Cha Thiên Thượng sẽ được đón nhận vì Ngài có mở toang trước mặt Ngài một cánh cửa và tiếp nhận chúng ta bước vào mối thông công cùng chính Ngài. Lời cầu nguyện xin có sự cứu giúp của Đức Thánh Linh để cầu nguyện được sẽ không còn ở trong nỗi lo ngại cho rằng đó là một điều quá to tát đối với sức lực của chúng ta nữa; nỗi lo ngại ấy sẽ được trút bỏ dưới chân Chúa trong sự bất lực tuyệt đối của chúng ta để rồi chúng ta tìm ra được sự đắc thắng từ quyền năng và tình yêu tuôn tràn qua sự chấp thuận của Ngài. (Rev. Đoàn Nhật Tân, PhD) ![]()
“VẤN ĐỀ TRỌNG TÂM TRONG CUỘC CHIẾN CẦU NGUYỆN” “Con cái của Đức Chúa Trời thắng hơn mọi sự nhờ sự cầu nguyện. Bởi vậy cho nên chẳng lạ gì việc Satan phải làm hết sức mình để giật lấy cho được món vũ khí ấy ra khỏi tay họ, hoặc ít ra thì cũng ngăn trở không cho họ biết sử dụng và giỏi sử dụng được món vũ khí lợi hại ấy.” Xin đừng tìm kiếm loanh quanh để có một sự giải thích về tình trạng thiếu cầu nguyện khiến chúng ta khốn khổ; hãy kiếm sự giải thích ấy chính ngay tại Lời Đức Chúa Trời: Chính mối ác cảm tiềm ẩn trong tấm lòng đối với một Đức Chúa Trời thánh khiết khiến cho chúng ta phải chịu một đời sống thiếu cầu nguyện. Một khi Cơ Đốc Nhân không đầu phục hoàn toàn theo sự dắt dẫn của Đức Thánh Linh – và đó chính là ý muốn tỏ tường của Đức Chúa Trời mà cũng là công việc của Ân Điển Ngài – nhất định họ phải sống, mà không biết, dưới sức mạnh của “xác thịt”. Đời sống theo “xác thịt” này biểu lộ theo nhiều cách thế khác nhau. Nó có thể biểu hiện qua tinh thần nóng vội, hoặc qua sự nóng giận bộc phát bất chợt, hoặc qua việc thiếu lòng yêu thương mà lắm khi họ phải tự trách mình; nó cũng có thể biểu hiện qua việc tìm thấy sự khoái lạc đối với việc ăn nhậu là điều lắm phen lương tâm họ lên tiếng cáo trách họ; nó cũng còn biểu hiện qua việc theo đuổi ý riêng và việc tự tôn cao mình, qua việc tự tin ở sức mạnh và sự khôn ngoan riêng của mình, qua việc cảm ứng thuận với những điều vui thú trong thế gian là những điều khiến họ phải hổ thẹn trước mặt Đức Chúa Trời. Tất cả những điều như thế là đời sống “theo xác thịt”. “Anh em há chẳng phải là tánh xác thịt ăn ở như người thế gian sao?” (1Cô. 3: 3), chắc hẳn lời này lắm phen khuấy động tấm lòng chúng ta; chúng ta không thể nào hoàn toàn bình an, thanh thản trong Đức Chúa Trời được. Tất cả Cơ Đốc Nhân chúng ta phải trả lời được cho câu hỏi sau đây: Liệu tôi có thể tìm thấy ở đây câu trả lời về nguyên nhân cho tình trạng thiếu cầu nguyện của tôi cũng như cho tình trạng bất năng đối với việc đem lại một sự thay đổi cho vấn đề hay không? Tôi sống trong Thánh Linh, tôi đã từng được tái sanh, nhưng tôi lại không bước đi theo Thánh Linh. “Xác thịt” vẫn còn có quyền điều động trên đời sống của tôi. Một đời sống theo “xác thịt” không thể cầu nguyện được trong Thánh Linh và trong quyền năng. Cầu xin Đức Chúa Trời tha thứ cho tôi. Đời sống theo xác thịt là căn nguyên hiển nhiên của tình trạng thiếu cầu nguyện đáng buồn và đáng xấu hổ của tôi. Khái niệm “vị trí chiến lược” là một khái niệm không được phép thiếu trong tư duy chiến đấu trong mọi loại chiến tranh. Khái niệm này vô cùng quan trọng trong cuộc đấu tranh trường kỳ giữa Vương Quốc Thiên Đàng với các thế lực của bóng tối. Khi một vị tướng chọn một vị trí để từ đó tấn công vào quân thù, ông dồn hết sức chú ý vào những điểm mà ông cho là quan trọng hơn hết trong chiến cuộc. Trong trận chiến Waterloo, tướng Wellington đã nhận ra ngay một nông trại nọ có vị trí chiến lược ấy. Ông đã không tiếc lực lượng để chiếm cho được vị trí ấy: Thắng lợi toàn cuộc phụ thuộc vào điều đó. Nhờ đó tướng Wellington đã chiến thắng. Cũng tương tự như thế trong cuộc chiến giữa tín hữu với các quyền lực của bóng tối. Tâm trí (nội tâm) của mỗi người là vị trí quyết định cho sự chiến thắng. Kẻ thù luôn dồn mọi nỗ lực để lôi kéo các Cơ Đốc Nhân, nhất là những người chăn bầy, đi đến chỗ xao lãng sự cầu nguyện. Kẻ thù biết rằng cho dầu có hưởng ứng bài giảng đến đâu, buổi nhóm có thu hút đến đâu, chăm sóc mục vụ có trung tín đến đâu,... những điều này cũng không tác hại mấy trên lãnh địa của nó một khi sự cầu nguyện vẫn còn bị xao lãng. Khi Hội Thánh biết dấu mình trong quyền năng ở đời sống tâm linh trong nội tâm, và rồi các chiến sĩ của Chúa nhận được quyền phép từ trên cao qua việc quì gối cầu nguyện, nhất định các thế lực của bóng tối sẽ bị rúng động và rồi linh hồn tội nhân sẽ được giải thoát. Trong Hội Thánh, trên cánh đồng truyền giáo, đối với những người chăn bầy cũng như đối với các hội chúng, mọi sự đều tùy thuộc vào việc thực hành một cách trung tín quyền năng của sự cầu nguyện. Có hai bên tranh chấp nhau về một vấn đề. Đó là một Cơ Đốc Nhân và một con quỷ. Con quỷ nhận ra rằng Cơ Đốc Nhân có một thứ vũ khí lợi hại giúp đem lại chiến thắng. Hai bên phải giáp mặt nhau trong một cuộc chiến quyết định, và con quỷ kiên quyết cướp cho được thứ vũ khí ấy của đối phương để phá hỏng đi. Thế là tạm thời nguyên nhân chính của cuộc tranh chiến đã trở nên phụ; vấn đề còn lại vào lúc này là ai sẽ có được thứ vũ khí mà sự chiến thắng sẽ tùy thuộc vào đó? Chính đó mới là điều quan trọng sống còn cần phải giành cho được. Đó chính là điều thực hữu trong cuộc tranh đấu giữa Satan và Cơ Đốc Nhân. Con cái của Đức Chúa Trời thắng hơn mọi sự nhờ sự cầu nguyện. Bởi vậy cho nên chẳng lạ gì việc Satan phải làm hết sức mình để giật lấy cho được món vũ khí ấy ra khỏi tay họ, hoặc ít ra thì cũng ngăn trở không cho họ biết sử dụng và giỏi sử dụng được món vũ khí lợi hại ấy. Thế thì Satan làm thế nào để ngăn trở sự cầu nguyện? Chính bằng việc cám dỗ hủy bỏ hoặc rút ngắn sự cầu nguyện qua việc đem lại cho tâm trí một tình trạng vô định cùng với đủ loại xao lãng; cũng như bằng sự chẳng tin và thiếu hy vọng. Hạnh phúc thay những anh hùng cầu nguyện là những người vượt qua được tất cả mọi điều trở ngại ấy để cứ chăm chắm vào việc vận dụng món vũ khí lợi hại của mình. Cũng giống như Chúa chúng ta trong vườn Ghếtsêmanê, kẻ thù càng công kích dữ dội, Chúa càng cầu nguyện một cách nghiêm túc và không ngừng nghỉ cho đến khi có được sự đắc thắng. Sau khi nêu đủ các phần vũ khí của người chiến sĩ của Đức Chúa Trời, Sứ Đồ PhaoLô nói thêm rằng “Hãy nhờ Đức Thánh Linh, thường thường làm đủ mọi thứ cầu nguyện và nài xin. Hãy dùng sự bền đỗ trọn vẹn mà tỉnh thức về điều đó” (Êph. 6:18). Thiếu sự cầu nguyện thì mão trụ của sự cứu chuộc, thuẫn của đức tin, và gươm của Thánh Linh là Lời Đức Chúa Trời sẽ thiếu quyền năng. Mọi sự đều tùy thuộc vào sự cầu nguyện. Cầu xin Đức Chúa Trời dạy cho chúng ta biết tin quyết vào điều ấy và giữ chặt lấy điều ấy! “Vậy, chúng ta hãy vững lòng đến gần ngôi ơn phước, hầu cho được thương xót và tìm được ơn để giúp chúng ta trong thì giờ có cần dùng.” (Hê. 4:16) (Rev. Đoàn Nhật Tân, PhD) ![]()
“MỘT TRONG NHIỀU NGUYÊN NHÂN CỦA SỰ THIẾU CẦU NGUYỆN” “Sự cầu nguyện là một dạng thức thăng hoa của tấm lòng cho nên trở ngại lớn nhất đối với đời sống cầu nguyện của Cơ Đốc Nhân chính là sức ỳ của tính xác thịt trong chính con người của họ!” Một trong những câu hỏi cần phải được đặt ra có thể là như thế này: “Vậy, điều gì là nguyên nhân của tình trạng thiếu cầu nguyện khá phổ biến? Phải chăng đó là do việc thiếu đức tin?” Câu trả lời như sau: “Tất nhiên!”. Thế nhưng lại có một câu hỏi khác được nêu lên: “Thế thì điều gì là nguyên nhân của tình trạng thiếu đức tin ấy?”. Khi các môn đồ hỏi Đức Chúa Jêsus rằng “Sao chúng tôi đuổi quỉ ấy không được?”, câu trả lời của Chúa ngầm ý là “Vì cớ các ngươi chẳng tin” và Ngài phán tỏ tường hơn rằng “Nếu không cầu nguyện và kiêng ăn, thì chẳng ai đuổi thứ quỉ ấy ra được” (Sv. Mác 9: 23, 28-29). Nếu một đời sống không có sự kiêng ăn – tức tách ly với thế gian, và không có sự cầu nguyện – tức gắn chặt với Thiên Thượng, thì đức tin không có chỗ thực hành. Một đời sống như thế chính là một đời sống theo xác thịt chứ không phải là theo Thánh Linh; chính từ một đời sống như thế mà chúng ta tìm thấy được căn nguyên của sự thiếu cầu nguyện là diều đem lại sự bất hạnh cho chúng ta. Khi chúng tôi họp xong, có một người đã nói với tôi như thế này: “Tất cả sự khó khăn là ở chỗ này: Chúng ta muốn cầu nguyện trong Thánh Linh, thế nhưng đồng thời chúng ta lại sống theo xác thịt, bởi vậy cho nên điều chúng ta muốn trở thành điều bất khả thi”. Nếu có một người bị ốm và mong được chữa lành thì điều cốt yếu là phải tìm biết cho được căn nguyên đích thực của bịnh chứng. Đó luôn luôn là bước thứ nhất của sự hồi phục. Nếu nguyên nhân chính yếu không được tìm ra và nếu sự chú tâm chỉ được hướng đến các nguyên nhân phụ nào đó, hoặc cứ giả định theo những nguyên nhân không thực nào đó, nhất định sự chữa lành không thể nào có được. Theo một cách thế tương tự, điều quan trọng hàng đầu đối với chúng ta là phải nắm bắt cho được một sự nội kiến chân thực về căn nguyên của thảm trạng èo uột và thất bại trong đời sống cầu nguyện của nội tâm, nhiên hậu chúng ta mới mong hồi phục được nội tâm mình thành một miền phước hạnh. Chúng ta hãy cùng nhau cố gắng nhận thực cho được một cách đầy đủ về căn nguyên của điều tai hại ấy. Kinh Thánh cho chúng ta biết được rằng chỉ có hai khả năng đối với một đời sống Cơ Đốc Nhân: Một là bước đi theo Thánh Linh, hai là sống theo xác thịt (Sv. Gal. 5:16). Hai thế lực này không thể nào tương nhượng nhau được. Chính vì thế cho nên điều đã diễn ra là, đối với hầu hết các Cơ Đốc Nhân, dầu họ đã được tái sinh nhờ Đức Thánh Linh và đã tiếp nhận được sự sống của Đức Chúa Trời, nhưng trong cuộc sống thường nhật họ không luôn luôn bước đi theo Thánh Linh mà vẫn cứ còn sống theo xác thịt. Sứ Đồ PhaoLô viết cho các tín hữu ở Galati rằng “Sao anh em ngu muội dường ấy? Sau khi đã khởi sự nhờ Đức Thánh Linh, nay sao lại cậy xác thịt mà làm cho trọn?” (Gal. 3:3). Sự hầu việc của họ dựa trên những sự thực hiện bên ngoài của xác thịt. Họ đã không nhận thức được rằng ở đâu có sự ảnh hưởng của xác thịt trên sự hầu việc, ở đó sẽ sớm có sự xuất hiện của tội lỗi. Sứ Đồ PhaoLô không những chỉ đề cập đến những tội trọng như tà dâm, giết người, say xưa,... mà còn đề cập đến cả những tội thường mắc phải trong cuộc sống đời thường như tức giận, xung đột, mâu thuẫn. Sứ Đồ PhaoLô khuyên giục: “Vậy tôi nói rằng: Hãy bước đi theo Thánh Linh, chớ hề làm trọn những điều ưa muốn của xác thịt... Nếu chúng ta nhờ Thánh Linh mà sống, thì cũng hãy bước theo Thánh Linh vậy” (Gal. 5:16, 25). Đức Thánh Linh phải được tôn quí chẳng những như là Tác Giả của một đời sống mới mà Ngài cũng còn phải được giữ vai trò của Đấng Lãnh Đạo và Điều Khiển toàn bộ đời sống chúng ta. Bằng chẳng được như thế, chúng ta chẳng qua chỉ là điều mà Sứ Đồ PhaoLô gọi là “xác thịt” mà thôi. Phần lớn các Cơ Đốc Nhân chỉ có một sự hiểu biết hạn chế về vấn đề này mà thôi. Họ không có được một sự hiểu biết thỏa đáng đối với tính chất tội lỗi và sự bất kính trầm trọng của bản chất xác thịt ấy là điều họ còn chịu lệ thuộc và còn vô tình nộp mình cho nó. “Vì điều chi Luật Pháp không làm nổi, tại xác thịt làm cho Luật Pháp ra yếu đuối, thì Đức Chúa Trời đã làm rồi: Ngài đã vì cớ tội lỗi sai chính Con mình lấy xác thịt giống như xác thịt tội lỗi chúng ta, và đã đoán phạt tội lỗi trong xác thịt” (Rô. 8:3) – trên thập tự giá. “Vả, những kẻ thuộc về Đức Chúa Jêsus Christ đã đóng đinh xác thịt với tình dục và dâm dục mình trên thập tự giá rồi” (Gal. 5:24). Những sự thuộc về “xác thịt” không thể nào cải thiện hay làm cho nên thánh được. “Vì sự chăm về xác thịt nghịch với Đức Chúa Trời, bởi nó không phục dưới Luật Pháp Đức Chúa Trời, lại cũng không thể phục được” (Rô. 8:7). Chẳng còn có một cách nào khác để xử lý với những điều thuộc về “xác thịt” ngoại trừ việc Chúa Cứu Thế Jêsus xử lý với nó trên thập tự giá, treo nó trên thập tự giá. Ấy chính nhờ thế mà chúng ta “biết rõ rằng người cũ của chúng ta đã bị đóng đinh trên thập tự giá với Ngài, hầu cho thân thể của tội lỗi bị tiêu diệt đi, và chúng ta không phục dưới tội lỗi nữa” (Rô. 6:6); tức là chúng ta, nhờ đức tin, cũng cùng đóng đinh tính xác thịt của con người cũ trên thập tự giá, và ứng xứ với nó mỗi ngày như với một thứ đáng nguyền rủa chỉ đáng để treo lên thập tự giá cho chết đi mà thôi. Thật là một điều đáng buồn khi nhận xét thấy không có nhiều Cơ Đốc Nhân suy nghĩ hay nói một cách nghiêm túc về tính chất tội lỗi trầm trọng không dò lường hết được của tính “xác thịt” – “Tôi biết điều lành chẳng ở trong tôi đâu [tức trong thân xác tôi]” (Rô. 7:18). Những ai toàn tín về điều ấy tất phải kêu lên rằng “Tôi cảm biết trong chi thể mình có một luật khác giao chiến với luật trong trí mình, bắt mình phải làm phu tù cho luật của tội lỗi, tức là luật ở trong chi thể tôi vậy. Khốn nạn cho tôi! Ai sẽ cứu tôi thoát khỏi thân thể hay chết nầy?” (Rô. 7: 23, 24). Sung sướng thay cho những ai có thể đi tiếp một cách đúng đắn bước đi quyết dịnh để rồi có thể nói lên rằng “Cảm tạ Đức Chúa Trời, nhờ Đức Chúa Jêsus Christ, là Chúa chúng ta!... Vì luật pháp của Thánh Linh sự sống đã nhờ Đức Chúa Jêsus Christ buông tha tôi khỏi Luật Pháp của sự tội và sự chết” (Rô. 7: 25; 8: 2). Cầu mong rằng qua những điều ấy chúng ta sẽ hiểu biết được Sự Định Mạng của Đức Chúa Trời dành cho chúng ta! Tính “xác thịt” của chúng ta phải bị treo trên thập tự giá, còn Đức Thánh Linh thì ngự vào tấm lòng và điều khiển cuộc đời chúng ta. Sự sống thuộc linh này ít khi được nhận thức hay theo đuổi; tuy nhiên quả đúng là Đức Chúa Trời đã từng hứa và sẽ hoàn thành lời hứa Ngài với những ai, theo mục đích ấy, chịu dâng mình vô điều kiện cho Ngài. Vậy là chúng ta thấy được cội rễ sâu chắc, tệ hại nhất làm thành căn nguyên của một đời sống thiếu cầu nguyện. Tính “xác thịt” trong chúng ta có thể bảo với chúng ta rằng “cầu nguyện như thế là đủ rồi”, cứ xem như thế là đủ “tôn giáo lắm rồi, “lương tâm ơi thôi cứ ngủ yên đi!”. Tính “xác thịt” không bao giờ muốn mà cũng không sao có đủ sức mạnh cho một sự cầu nguyện nhằm tím kiếm một sự hiểu biết thân mật với Đức Chúa Trời để rồi thỏa vui trong mối tương giao với Ngài, để rồi cứ tiếp tục đòi cho có được sức mạnh của Ngài. Do đó, chúng ta phải đi đến một kết luận là tính “xác thịt” phải bị khước từ, phải bị đóng đinh trên thập tự giá. Những Cơ Đốc Nhân vẫn cứ còn trong tính “xác thịt” vừa không có được khuynh hướng vừa không có được sức mạnh để theo Chúa. Họ tự thỏa mãn dừng lại ở sự cầu nguyện theo thói quen, theo tập quán. Thế nhưng sự vinh quang và điều phước hạnh của một đời sống cầu nguyện riêng tư vẫn cứ là điều chưa được bày tỏ đối với họ cho đến một ngày kia mắt họ được mở ra và họ nhận thức được rằng tính “xác thịt” vốn có khuynh hướng tách ly khỏi Đức Chúa Trời, rằng chính nó là kẻ thù hàng đầu khiến cho sự cầu nguyện đầy quyền năng trở thành điều bất khả thi đối với họ. “Hãy vui mừng trong sự trông cậy, nhịn nhục trong sự hoạn nạn, bền lòng mà cầu nguyện.” (Rô. 12:12) (Rev. Đoàn Nhật Tân, PhD) ![]()
“KINH THÁNH DẠY GÌ VỀ SỰ TỰ DO CƠ ĐỐC?” “Hỡi anh em, anh em đã được gọi đến sự tự do, song chớ lấy sự tự do đó làm dịp cho anh em ăn ở theo tánh xác thịt, nhưng hãy lấy lòng yêu thương làm đầy tớ lẫn nhau” (Gal. 5:13) Khái niệm “Sự Tự Do Cơ Đốc” được tìm thấy trong một số phạm trù Kinh Thánh khác nhau. Chẳng hạn, đó là sự tự do mà Cơ Đốc Nhân có được khi họ được tha khỏi án phạt dành cho tội lỗi khi họ đặt đức tin của mình nơi Đức Chúa Jêsus Christ (Sv. Gi. 8:31-36; Rô. 6:23). Sự tự do Cơ Đốc cũng có thể đực hiểu là sự tự do của Cơ Đốc Nhân khi họ được giải thoát khỏi ách của tội lỗi nhờ hàng ngày họ chịu sống trong đức tin đặt nơi Chúa và Cứu Chúa của mình (Sv. Rô. 6:5-6,14). Trên một phương diện khác, sự tự do Cơ Đốc cũng có thể được hiểu là sự tự do của Cơ Đốc Nhân trong việc họ không còn chịu sự ràng buộc của Luật Pháp Môise là Luật Pháp chỉ khiến cho người ta biết là mình phạm tội chứ không tha tội cho họ được (Sv. Rô. 3:20-22). Rộng hơn, sự tự do Cơ Đốc có thể hàm ý là Cơ Đốc Nhân được tự do đối với những gì không bị cấm đoán tỏ tường trong Kinh Thánh. Trong cách hiểu này, Cơ Đốc Nhân được tự do cho đến khi nào họ chưa tự làm tổn hại bản thân (Sv. 1Cô. 6:12), chưa gây vấp phạm cho tha nhân (Sv. 1Cô. 10:23), và chưa khiến cho sự vinh hiển của Đức Chúa Trời bị xem nhẹ (Sv. 1Cô. 10:31). Người ta thường có khuynh hướng muốn xác định một việc cụ thể nào đó là “nên làm” hay “nên tránh”, đó là một khuynh hướng tốt nhưng việc nắm vững các nguyên tắc vừa kể sẽ tạo nên một qui chuẩn tổng quát cho hành vi. Cần chú ý thêm rằng Rô. 14:12-16 có dạy cho chúng ta biết rằng có những điều dầu Kinh Thánh không cấm chỉ nghiêm ngặt nhưng chúng có thể khiến cho đời sống thuộc linh của chúng ta trở nên trục trặc, và trở thành cớ vấp phạm đối với tha nhân. Quyền tự do của Cơ Đốc Nhân lắm khi lại là quyền từ chối tự do cho bản thân vì lợi ích của tha nhân. Có một điều khác cần nên chú ý là, một mặt, lắm khi các Cơ Đốc Nhân có khuynh hướng đấu tranh mạnh mẽ cho tự do của bản thân chính là những Cơ Đốc Nhân tự đánh mất bản thân trong những lối sống thiếu kỷ cương. Nhưng mặt khác, các Cơ Đốc Nhân có khuynh hướng khắc kỷ cứng rắn thường dễ trở nên những Cơ Đốc Nhân của “chủ nghĩa luật pháp” với đặc trưng là một lối sống chỉ toàn những điều “chống và tránh” một cách máy móc. Cơ Đốc Nhân khôn ngoan là những người biết tìm cầu ý chỉ của Đức Chúa Trời qua các nguyên tắc hợp Kinh Thánh trong một đời sống cầu nguyện mật thiết với Ngài. Đây là một đời sống giữ được sự cân bằng giữa ba nguyên tắc then chốt của sự tự do Cơ Đốc hợp Kinh Thánh: Nguyên tắc có ích (Sv. 1Cô. 6:12), nguyên tắc gây dựng (Sv. 1Cô. 10:23), và nguyên tắc tôn vinh hiển (Sv. 1Cô. 10:31). Ba nguyên tắc kể trên là mục tiêu tối hậu của đời sống Cơ Đốc. Khi nào các nguyên tắc ấy được giữ vững, Cơ Đốc Nhân có sự tự do Cơ Đốc (Sv. 2Phi. 2:19b). Chỉ trong một chừng mực như vậy Cơ Đốc Nhân mới có thể sống một đời sống làm chứng tốt cho Đức Chúa Trời đối với thế giới hư mất này (Sv. Thi. 19:14; Rô. 15:1-2; 2Cô. 2:15-16; 1Phi. 2:11-12). Bằng chứng hùng hồn nhất của sự tự do Cơ Đốc là đời sống dấn thân phục vụ chứ không phải là đời sống tìm kiếm sự phục vụ cho bản thân: “Hỡi anh em, anh em đã được gọi đến sự tự do, song chớ lấy sự tự do đó làm dịp cho anh em ăn ở theo tánh xác thịt, nhưng hãy lấy lòng yêu thương làm đầy tớ lẫn nhau” (Gal. 5:13) (Rev. Đoàn Nhật Tân, Ph.D.) ![]()
“Tự thân nhà lãnh đạo Cơ Đốc không có năng lực dẫn dắt dân sự của Đức Chúa Trời đi theo tiếng phán của Ngài; họ chỉ có thể dẫn dắt dân sự của Đức Chúa Trời đi theo tiếng phán của Ngài khi họ đã nghe được tiếng phán của Ngài qua Lời Ngài và qua đời sống cấu nguyện của mình!” Phận sự của người chăn bầy là đào tạo cho anh chị em tín hữu có được một đời sống cầu nguyện; nhưng làm thế nào có thể có được điều ấy khi mà chính bản thân người chăn bầy còn non yếu trong nghệ thuật nói chuyện với Đức Chúa Trời và nhận lãnh ân điển thiên đàng dư dật hàng ngày từ Đức Thánh Linh cho chức vụ của mình? Một người chăn bầy không thể nào tự nâng đỡ cho hội chúng lên đến một tầm cao hơn mình được. Người chăn bầy không thể nào chỉ với lòng nhiệt tình cứ bày đường vẽ lối cho mọi người còn chính bản thân lại không sống theo những gì mình thuyết giảng. Có biết bao nhiêu ngàn tín hữu hầu như chẳng biết gì mấy về phước hạnh của sự tương giao qua cầu nguyện với Đức Chúa Trời! Biết bao người còn biết rất ít và có sự khát khao được biết nhiều hơn về điều ấy nhưng qua sự giảng dạy trong Hội Thánh họ không được khuyên giục thường xuyên để tiếp tục cho đến khi nắm bắt được phước hạnh này! Căn nguyên thật đơn giản: Những người chăn bầy vẫn còn biết quá ít về bí quyết của sự cầu nguyện có quyền năng và vẫn còn chưa dành cho sự cầu nguyện một vị trí thỏa đáng trong sự hầu việc của mình mà theo bản chất của nó cũng như theo ý muốn của Đức Chúa Trời thì đó là một sự cần thiết tất yếu. Hội Thánh của chúng ta sẽ đổi khác biết chừng nào nếu như những người chăn bầy đều nhận biết một cách đầy đủ và thỏa đáng đối với tội thiếu cầu nguyện và được đem ra khỏi tội ấy! “15Vậy nên, sau khi tôi có nghe đức tin anh em hướng về Đức Chúa Jêsus và tình yêu thương đối với các thánh đồ, 16thì tôi vì anh em cảm tạ không thôi, thường nhắc đến anh em trong khi cầu nguyện. 17Tôi cầu Đức Chúa Trời của Đức Chúa Jêsus Christ chúng ta, là Cha vinh hiển, ban thần trí của sự khôn sáng và của sự tỏ ra cho anh em, để nhận biết Ngài, 18lại soi sáng con mắt của lòng anh em, hầu cho biết điều trông cậy về sự kêu gọi của Ngài là thể nào, sự giàu có của cơ nghiệp vinh hiển Ngài cho các thánh đồ là làm sao, 19và biết quyền vô hạn của Ngài, đối với chúng ta có lòng tin, là lớn dường nào, y theo phép tối thượng của năng lực mình.” (Êph. 1:15-19) “8Vả, khi đó, dân Amaléc đến khiêu chiến cùng Ysơraên tại Rêphiđim. 9Môise bèn nói cùng Giôsuê rằng: Hãy chọn lấy tráng sĩ cho chúng ta, ra chiến đấu cùng dân Amaléc; ngày mai ta sẽ đứng nơi đầu nổng, cầm gậy của Đức Chúa Trời trong tay. 10Giôsuê bèn làm y như lời Môise nói, để cự chiến dân Amaléc; còn Môise, Arôn và Hurơ lên trên đầu nổng. 11Vả, hễ đương khi Môise giơ tay lên, thì dân Ysơraên thắng hơn; nhưng khi người xụi tay xuống, dân Amaléc lại thắng hơn. 12Tay Môise mỏi, Arôn và Hurơ bèn lấy đá kê cho người ngồi, rồi ở hai bên đỡ tay người lên; tay người chẳng lay động cho đến khi mặt trời lặn. 13Giôsuê lấy lưỡi gươm đánh bại Amaléc và dân sự người.” (Xuất. 17:8-13) “2Mười hai sứ đồ bèn gọi hết thảy môn đồ nhóm lại, mà nói rằng: Bỏ sự dạy đạo Đức Chúa Trời mà giúp việc bàn tiệc thật chẳng xứng hợp. 3Vậy anh em hãy chọn trong bọn mình bảy người có danh tốt, đầy dẫy Đức Thánh Linh và trí khôn, rồi chúng ta sẽ giao việc nầy cho. 4Còn chúng ta sẽ cứ chuyên lo về sự cầu nguyện và chức vụ giảng đạo.” (Công. 6:2-4) (Rev. Đoàn Nhật Tân, PhD) ![]()
“THIẾU SỰ CẦU NGUYỆN LÀ CĂN NGUYÊN CỦA MỘT ĐỜI SỐNG THUỘC LINH CÒM CÕI” Thiếu sự cầu nguyện với Đức Chúa Trời luôn luôn đồng nghĩa với việc thất dưỡng thuộc linh Tình trạng thiếu cầu nguyện là chứng cứ cho thấy rằng đời sống của chúng ta vẫn còn ở trong vòng kiềm tỏa của xác thịt. Sự cầu nguyện là nhịp đập của đời sống qua đó người ta có thể biết được thực trạng của con tim. Tội lỗi về sự thiếu cầu nguyện chính là chứng tích cho thấy một Cơ Đốc Nhân hoặc một người chăn bầy hạng xoàng, nó nói lên rằng sự sống của Đức Chúa Trời trong tâm linh người ấy đang ở trong một cơn bịnh trầm kha, trong một sự èo uột kiệt quệ. Người ta nói nhiều và than phiền nhiều về tình trạng yếu đuối của Hội Thánh khiến không hoàn thành nổi sự kêu gọi của mình, không ảnh hưởng nổi trên dân sự của mình để giải thoát họ ra khỏi sự cầm buộc của thế gian, và không giúp cho họ có được một đời sống thánh khiết để tận hiến cho Đức Chúa Trời. Người ta cũng nói nhiều đến sự hờ hững của Hội Thánh đối với hàng triệu người ngoại giáo là những người mà Chúa Cứu Thế đã ủy thác cho Hội Thánh nhiệm vụ giúp cho họ biết được về tình yêu và về sự cứu rỗi của Ngài. Nguyên nhân nào khiến hàng ngàn nhân sự của Đức Chúa Trời không thể có được một ảnh hưởng lớn hơn? Chẳng có nguyên nhân nào khác hơn là sự thiếu cầu nguyện cho sự hầu việc của họ. Ẩn kín bên trong tất cả những sự sốt sắng học hỏi và làm việc cho Hội Thánh, bên trong tất cả sự trung tín giảng dạy và khuyên bảo dành cho mọi người, họ thiếu một sự cầu nguyện không ngừng nghỉ là điều vốn gắn liền với lời hứa về Đức Thánh Linh và về quyền năng Thiên Thượng. Không còn gì khác hơn là tình trạng thiếu cầu nguyện, chính đó là căn nguyên khiến cho không thể có được một dời sống thuộc linh đầy quyền năng. “1Những điều chiến đấu tranh cạnh trong anh em bởi đâu mà đến? Há chẳng phải từ tình dục anh em vẫn hay tranh chiến trong quan thể mình sao? 2Anh em tham muốn mà chẳng được chi; anh em giết người và ghen ghét mà chẳng được việc gì hết; anh em có sự tranh cạnh và chiến đấu; anh em chẳng được chi, vì không cầu xin. 3Anh em cầu xin mà không nhận lãnh được, vì cầu xin trái lẽ, để dùng trong tư dục mình.” (Gia. 4:1-3) (Rev. Đoàn Nhật Tân, PhD) ![]()
“ORDO SALUTIS LÀ GÌ?” “Vì những kẻ Ngài đã biết trước, thì Ngài cũng đã định sẵn để nên giống như hình bóng Con Ngài, hầu cho Con nầy được làm Con cả ở giữa nhiều anh em; còn những kẻ Ngài đã định sẵn, thì Ngài cũng đã gọi, những kẻ Ngài đã gọi, thì Ngài cũng đã xưng là công bình, và những kẻ Ngài đã xưng là công bình, thì Ngài cũng đã làm cho vinh hiển.” (Rô. 8:29-30) “Tiến Trình Cứu Rỗi” xuất phát từ một phạm trù thần trong Tiếng LaTinh là “Ordo Salutis” nói về các “bước” (hay “giai đoạn”) của việc một người “đi vào” (hay “nhận được”, “có được”) sự cứu rỗi của Đức Chúa Trời qua và trong công nghiệp đền tội thay của Đức Chúa Jêsus Christ trên Thập Tự Giá mà Ngài đã hoàn tất cho nhân loại. Các “bước” của phạm trù này này, xuất phát từ sự dạy dỗ của Rô. 8:29-30, có tên gọi như sau: “Sự Tuyển Định”[1] (Election), “Sự Tiên Kiến” (Foreknowledge), “Sự Tiền Định” (Predestination), “Sự Cứu Chuộc” (Redemption), “Sự Tái Sanh” (Regeneration), “Sự Xưng Công Nghĩa” (Justification), “Sự Thánh Hóa” (Sanctification), “Sự Tôn Vinh” (Glorification). Việc các khái niệm này được đề cập trong Rô. 8:29-30 là điều ai cũng thấy, nhưng có sự khác nhau trong cách hiểu về thứ tự (điều gì đến trước, điều gì đến sau) của các “bước” này, tức quan hệ thứ tự của các khái niệm này. Trước hết, cần nên nắm vững định nghĩa của một số khái niệm quan trọng liên quan. 1. “Sự Tiên Kiến” (Foreknowledge) Sự biết trước của Đức Chúa Trời về việc ai sẽ có được sự cứu rỗi. 2. “Sự Tiền Định” (Predestination) Việc Đức Chúa Trời định sẵn những ai sẽ được chọn cho sự cứu rỗi. 3. “Sự Tuyển Định”, “Sự Lựa Chọn”, “Sự Chọn Lựa” (Election) Việc Đức Chúa Trời chọn sẵn những người sẽ có được sự cứu rỗi. 4. “Sự Tái Sanh” (Regeneration) Việc Đức Chúa Trời làm cho một người được sống lại trên phương diện thuộc linh (là phương diện vốn ở trạng thái chết ngay từ khi một người được sinh ra - Sv. Tít 3:5) 5. “Sự Truyền Giáo” (Evangelism) Việc rao Tin Lành để giúp cho người nghe đáp ứng thuận đối với Tin Lành. “Sự Truyền Giáo” chính là một (trong những) phương thức kêu gọi của Đức Chúa Trời để giúp nhân loại có được sự cứu rỗi của Ngài (Sv. Ma. 28:19). 6. “Đức Tin” (Faith) Việc một người tin và làm theo sứ điệp của Tin Lành (Sv. Êph. 2:8-9) 7. “Biến Cải” (Conversion) Việc một người quay về với Đức Chúa Trời dựa theo nội dung của Tin Lành (Sv. Công. 26:18) 8. “Sự Bảo Tồn”, “Sự Bền Đỗ”, “Sự Kiên Tín” (Perseverance) Trạng thái một người có có niềm tin chân thật ở trong sự duy trì đối với sự cứu rỗi mà bản thân đã có (Sv. Giu. 1:24) 9. “Sự Ăn Năn” (Repentance) Việc một người nhận thức được nhu cần cứu rỗi cho bản thân và thay đổi từ chỗ không có đến chỗ có đức tin đặt nơi Đức Chúa Jêsus Christ (Sv. Công. 26:20) 10. “Sự Xưng Công Nghĩa”, “Sự Xưng Công Bình” (Justification) Việc Đức Chúa Trời tha một người khỏi án phạt dành cho tội lỗi và nhìn nhận người ấy là đã được sạch tội (Sv. Rô. 5:9) 11. “Sự Thánh Hóa”, “Sự Nên Thánh” (Sanctification) Sự để riêng của Đức Chúa Trời để một người được đứng vững trước các sự réo gọi của tội lỗi (2Ti. 2:21) 12. “Sự Tôn Vinh”, “Sự Tôn Vinh Hiển” (Glorification) Sự trừ bỏ chung cuộc của Đức Chúa Trời để một người thôi không thể còn phạm tội được nữa và thôi không còn phải đối diện với tội lỗi nữa (Sv. Rô. 8:18; 2Cô. 4:17) Theo cách hiểu của người Tin Lành theo Phong Trào Cải Chánh, các “bước” của sự cứu rỗi diễn ra từ trước khi có dòng thời gian cho đến một người hiện diện trong dòng thời gian theo sơ đồ sau đây: (Rev. Đoàn Nhật Tân, Ph.D.) ![]()
|
Author“Side-By-Side Support Archives
December 2022
Categories |